Dạ hay “dọ…a” cũng là dạ thôi
Mà nghe thương quá Quảng Nam ơi!
Ta đi biền biệt quên ngày tháng
Trở lại quê hương nửa cuộc đời.
Em vẫn chờ ta đó phải không?
Tiếng “dọ…a” chân phương một tiếng lòng
Như lũy tre chờ bông lúa trổ
Bãi cát chờ in dấu chân quen.
Em dẫn ta đi khắp ngả đường
Để nghe tiếng “dọ…a” của yêu thương
Đâu đâu cũng một lời bình dị
Mà rất thật tình, rất cảm thông.
Mai mốt ta lại rời xa quê
Em có chờ mong ta trở về?
Tiếng “dọ…a” thay cho lời đáp có
Ân cần, nắng hạ đón con ve.
Xin cảm ơn em, cảm ơn đời
Cho ta tiếng ‘dọ…a” thuở nằm nôi
Dẫu đi biền biệt quên ngày tháng
Trở lại quê hương lớn thành người./.
Võ Duy Anh