Anh đi – ôm ấp cả trời thơ
Để lại sau lưng rượu với đời
Hòn Kẽm xa xưa còn đứng ngóng
Sông Thu chờ đợi nước xuôi dòng
Bùi tộc – quê anh nơi xứ Nghệ
Vào Nam đất Quảng, định Hoa Châu
Lúa, dâu, khoai, sắn, mè, bắp, đậu
Hòa hợp lòng dân đất nhiệm màu
Thuở ấy – chăn dê vùng Trung Phước
Văn thơ, ý lạ đến vô bờ
Đông Tây lời dịch, người ngây ngất
Hồn trải tình thơ, vọng giảng đường
Mùa thu anh đi – hoa quên nở
Bằng hữu, đồng tông tiếc ngẩn ngơ
Đường phố Sài Gòn buồn trơ trọi
Nắng sáng, mưa chiều vắng bóng anh
Thêm mùa thu nữa chẵn mười hai
Di ảnh anh đang ở nhà thờ
Nhớ anh, hương khói cùng lan tỏa
Sum họp cùng nhau một chén say
Anh về thăm lại trên cao vút
Em ở quê hương lắm bụi trần.
Bùi Sông Thu